Trốn bố qua nhà bạn trai ngủ và cái kết dính chửa

Sớm mai, ánh sáng xám nhạt từ bầu trời phủ mây mờ len qua khe rèm, chiếu lên sàn gỗ lạnh lẽo trong căn nhà nhỏ của Thư. Thư run: “Dạ, em không sao, chỉ mệt do chăm bé thôi,” nhưng tim cô đập thình thịch, sợ anh nhìn thấu. Trưa đến, bầu trời vẫn phủ mây mờ, không mưa nhưng không khí ẩm ướt, se lạnh. Thư lắp bắp:
“Dạ, không, em không biết, chắc tình cờ thôi,” lòng rối như mây mờ ngoài trời,” Hắn theo mình làm gì, có Hoàng ở đây, phải làm sao?” Hoàng gật: “Ừ, chắc vậy,” nhưng tay anh siết nhẹ tay cô, không nói thêm, ánh mắt đượm chút bất an. Nam nhìn theo, ánh mắt ánh lên ý đồ chưa từ bỏ, thì thầm “Em sẽ quay lại thôi.”
Tối đến, Hoàng về sớm, thấy Thư ngồi trên sofa, mắt thẫn thờ, anh hỏi:
“Vợ, hôm nay chăm con vất vả hả, trông mặt vợ mệt thế?” Thư giật mình, lấp liếm:
“Dạ, em đưa bé ra công viên hóng gió thôi, nên mệt chút thôi chồng” lòng lo “Anh hỏi kỹ vậy, nghi gì rồi sao.” Hoàng gật, nhưng mắt anh thoáng sắc lạnh:
“Ừ, em nghỉ đi, tối nay mình ra ngoài uống cà phê nha, lâu rồi anh chưa đưa em đi chơi.” Thư gật đầu: “Dạ, được anh,” nhưng tay cô lạnh toát, không biết Hoàng đang nghĩ gì. Sớm mai, ánh sáng xám nhạt từ bầu trời phủ mây mờ len qua khe rèm, chiếu lên sàn gỗ lạnh lẽo trong căn nhà nhỏ của Thư. Hay lại chiêu mới để dụ mình?” Cô đứng dậy, đẩy xe nôi đi:
“Cảm ơn anh, em xin lỗi vì những chuyện trước đây, đừng liên lạc nữa,” giọng kiên quyết.