Quay lén cảnh mây mưa với em sinh viên non tơ dáng ngon

Cô vội xóa tin, tay run, lòng hoảng: “Hắn theo dõi mình, sao hắn biết mình ở đây?”
Hoàng nhìn theo hướng mắt Thư, thấy Nam, nhíu mày: “Vợ, bs Nam kìa trùng hợp nhỉ, hay em biết anh ta tới?” Giọng anh trầm xuống, ánh mắt dò xét. Hoàng không ngủ, mắt mở nhìn trần nhà, nghi ngờ ngày càng lớn, “Vợ mình chắc chắn đang giấu điều gì đó, anh phải tìm hiểu.”
Ngoài hẻm, Nam ngồi trong xe, ánh sáng từ điếu thuốc lập lòe, anh nhìn lên cửa sổ nhà Thư, tự nhủ: “Em chưa thoát được anh đâu, Thư, lằn ranh của em mong manh lắm,” nụ cười lạnh lẽo nở trên môi. Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc đều đặn, hòa cùng tiếng thở đều của bé Ngọc trong nôi, như một nhịp điệu bình yên trái ngược với tâm trí rối ren của nàng. Thư đẩy xe nôi bé Ngọc ra công viên nhỏ gần nhà, mặc áo sơ mi dài tay màu be kín đáo, quần thun dài ôm nhẹ, tóc buộc thấp, cố giữ vẻ đứng đắn để tự nhắc mình không sa ngã. Anh thấy mắt em hôm qua, em sướng mà.” Thư đỏ mặt, lắc đầu mạnh:
“Không, anh đừng nói vậy, em không muốn nhớ lại, anh nên dừng đi,” tay cô siết chặt tay cầm xe nôi, lòng giằng xé “Hắn nói đúng, mình sướng thật, nhưng không được thừa nhận.” Nam không ép thêm, rút từ túi áo một chiếc USB nhỏ, đặt lên ghế giữa hai người:
“Đây là clip, anh xóa hết trên máy anh rồi, em giữ đi, anh không uy hiếp nữa, nhưng nếu em cần anh, cứ gọi.” Thư cầm USB, ngón tay run run, lòng nhẹ nhưng nghi ngờ “Hắn chịu buông tha