Mới xoa cái hột le bé nhỏ của em có tí mà nước lồn em bắn đầy mặt

Thư ngồi trên sofa, mắt đỏ hoe, tay ôm gối, cố giữ bình tĩnh nhưng lòng như cơn bão không ngừng gào thét. Sáng sớm, ánh sáng xám đục từ bầu trời u ám len qua rèm cửa mỏng, chiếu lên bàn ăn gỗ cũ trong căn nhà nhỏ của Thư. Hoàng đập mạnh tay xuống bàn, tiếng “ầm” vang lên làm cốc nước sóng sánh, “Thư, anh thấy tin nhắn từ Nam, em nói đi, chuyện gì giữa em với nó?” Nước mắt Thư trào ra, cô bật khóc, giọng nghẹn ngào: “Anh, em sai rồi, nhưng không như anh nghĩ đâu.” Hoàng nghiêng người, mắt hằn tia máu, ” Không như anh nghĩ là sao? Thư ngồi trên sofa, mắt đỏ hoe, tay ôm gối, cố giữ bình tĩnh nhưng lòng như cơn bão không ngừng gào thét. Nam đứng trong hẻm, nhìn mảnh USB vỡ dưới chân, cười lạnh: “Rượu mời không muốn, muốn rượu phạt hả con đĩ ” Anh ta búng tàn thuốc, ánh mắt sắc như dao cắt qua bóng tối, “Hoàng, mày bảo vệ được bao lâu?” Bóng tối lên ngôi, che phủ sự thật chưa phơi bày hoàn toàn. Mày chờ xem.”
Thư đứng sau cửa sổ, rèm khép hờ, nhìn ra hẻm tối, thấy Hoàng đối mặt Nam, lòng đau như cắt, “Anh làm gì vậy, đừng vì mình mà đánh nhau.” Điện thoại rung, tin nhắn từ số lạ kèm ảnh: Thư trong nhà hàng Ngọc Lan, tay Nam luồn dưới bàn, lồn cô ướt át qua quần short, ánh mắt đờ đẫn, “Chúc mừng, Hoàng chưa thấy cái này, quà tặng của Nam đó?” Thư run, tay nhấn xóa tin, nhưng hình ảnh như khắc sâu vào đầu, ” Tên khốn nạn, hắn đã sắp xếp từ trước rồi sao?”