Chị kế đít bự sướng rên la vì được hai con buồi đâm liên tục vào người

Trưa đến, bầu trời vẫn phủ mây mờ, không mưa nhưng không khí ẩm ướt, se lạnh. Về nhà, Thư giấu USB vào hộp trang sức dưới đáy ngăn kéo, tay run khi đóng lại, lòng mâu thuẫn: “Hắn nói xóa clip rồi, nhưng sao vẫn theo dõi mình, bàn tay hắn… Không, mình không nên vậy.” Hoàng ôm Thư từ sau khi cô lên giường, thì thầm: “Vợ, anh yêu em nhiều lắm đó biết không hả” giọng dịu nhưng chắc. Về nhà, Thư giấu USB vào hộp trang sức dưới đáy ngăn kéo, tay run khi đóng lại, lòng mâu thuẫn: “Hắn nói xóa clip rồi, nhưng sao vẫn theo dõi mình, bàn tay hắn… Không, mình không nên vậy.” Hoàng ôm Thư từ sau khi cô lên giường, thì thầm: “Vợ, anh yêu em nhiều lắm đó biết không hả” giọng dịu nhưng chắc. Sớm mai, ánh sáng xám nhạt từ bầu trời phủ mây mờ len qua khe rèm, chiếu lên sàn gỗ lạnh lẽo trong căn nhà nhỏ của Thư. Thư run: “Dạ, em không sao, chỉ mệt do chăm bé thôi,” nhưng tim cô đập thình thịch, sợ anh nhìn thấu. Nam ngồi đợi trên ghế đá dưới tán cây bàng, áo sơ mi xanh nhạt phẳng phiu, thái độ nhẹ nhàng khác hẳn hôm qua:
“Thư, em tới rồi, anh xin lỗi, hôm qua anh sai, chỉ tại em làm anh không thể quên được thôi, mình từng mặn nồng tại phòng khám mà”
Thư ngồi xuống, cách xa một khoảng, giọng cứng:
“Anh Nam, em không muốn tiếp tục, em có gia đình, anh đừng làm khó em nữa, chuyện trước đây là sai lầm của em, em xin anh quên đi.”
Nam nhìn cô, mắt thoáng buồn nhưng khóe môi khẽ nhếch:
“Anh biết, em yêu